Thứ Hai, 3 tháng 5, 2010

viết cho 1 số bạn nhất định, ko biết bạn nào

Ở những năm hai mươi, tình bạn vì lý do này hoặc lý do kia, đã khuyết đi một phần nào đó. Phần đó bất kể là đúng hay không đúng, nên hay không nên,thì cũng không chắc trong tương lai có thể bù đắp bằng bất cứ điều gì.
Mình không thể giá như trở lại cái thời cả đám chơi chung hài hước và tươi vui dễ sợ, vì mình đâu có muốn về đâu ...
Cái người viết cái đoạn đầu tiên ở trển, cũng viết rằng: ".... Cứ y như thể một giọt phenolphatalein nhỏ vào phút chốc hóa hồng toàn bộ dung dịch NaOH, cái kỉ niệm đã mồ xanh mả đẹp bỗng nhiên không ai muốn mà cũng tự động quay về." (Phtalein chứ không phải phatalein như bạn chuyên văn này nghĩ)
Hôm nay, vào cái ngày bỗng nhiên ta cảm nhận được sự tan tác ly biệt, trùng trùng điệp điệp thì bọn bây đã không còn gần bên ta nữa. Đứa thì xa mặt, đứa chẳng may đã cách lòng. Ta không quật đống mồ xanh mả đẹp đồi bươm bướm mọc trên lên nữa, nhắc chi thêm đau lòng nhau bây nhỉ.
Ta, từng có lúc thề với mặt trăng mặt trời ta sẽ thương con Nhi suốt đời. Ta có đâu ngờ, 1 ngày kia hắn thành con Bông, rồi thành Alex, đến nay là Yuu. Lời thề cũng như biên bản, Nhi là Nhi - Yuu là Yuu.
Thực lòng, là do ta đã thay đổi. Ta không còn là ta, ngây thơ, trong sáng, một lòng thờ phượng "Tình bạn" sáng trong, ta không còn đủ thời gian mà ngồi nghĩ ngợi coi ngày xưa tụi mình đã sao ta, rồi tự vui một mình. Phần lớn thời gian, ta lo cho công việc, học hành, phần còn lại ta toan tính cách kiếm tiền $_$. Ta không còn xứng đáng đứng trong hàng ngũ những đứa thích đi rong, coi film hài ba tào, nói nhảm từ sáng tới tối, rồi có chuyện gì là sẽ viết thư cho nhau đôi ba...chục trang tâm sự. Thời thanh thiếu niên nghiễm nhiên qua đi không tỳ vết, ta không bận lòng cố nhớ trong khi những hao mòn cứ tiếp tục diễn ra.
Hao mòn từ chuyện chẳng tiếp xúc với nhau về mọi-phương-diện đến những hao mòn dữ dội như kiểu xích mích nhà cửa-chuồng trại của ta và T. Mấy năm hay mấy chục năm nữa không biết, liệu tụi ta có thể bù đắp những gì tuổi 20 tụi ta đã làm khuyết mẻ. Cho đến khi nào ta chỉ nhìn thấy T của lớp 9 chứ không còn hình ảnh T tuổi 20. Thực đáng buồn cười, vì chính ta cũng không phải ta của thời lớp 9.
Tụi mình vẫn còn đây, tụi mình sẽ gặp nhau, không hôm nay thì một ngày nào đó, rồi lại ngồi gần nhau, lại nhìn nhau, lại thấy khuôn mặt và nụ cười như cũ, nhưng tình cảm mến thương, trong trẻo của thời đi học chắc đã cũ, đã mòn nhiều và cũng sắp tan ra, biến mất.
Cái đáng trách đâu phải chúng ta (^_^), chỉ tại thời gian lao đi bạt mạng mà phần thơ trẻ trong con người mỗi đứa cũng bạt mạng lao theo.