Thứ Sáu, 25 tháng 12, 2009

Thứ Ba, 22 tháng 12, 2009

J'étudie que je...nothing


Tất cả những gì phải làm bây giờ là học hành, thay vì quanh quẩn, thay vì ôm mền vỗ gối, thay vì đi loanh quanh cốt mong đời bớt mỏi mệt. Thực là tàn nhẫn, tôi đã nghĩ về điều này rất lâu, rằng bất cứ khi nào một sự việc trọng đại diễn ra là y như tôi đang loay hoay về những điều vớ vẩn khác. Linh nhắc lại điều đó, ờ thì ra nó xảy ra với bất cứ ai, thực chất, bất cứ đứa "gái tồ" nào.
Một buổi sáng thức dậy, tôi nhận thấy mình ngủ như vậy là chưa đủ. Quá hay, ý nghĩ đầu tiên trong ngày thật là tinh anh, như tên Nhật Tinh Anh vậy đó. Tôi ngủ tiếp. Ngủ và nghe làng xóm ồn ào đủ thứ. Tôi ngủ cho kì đủ, mà lại làm mình mệt thêm. Hừm. Đúng là Nhật Tinh Anh- Ngu Như Lợn.
Rồi chẳng muốn ăn con khỉ gì. Đúng là tôi chưa ăn thịt khỉ bao giờ. Ý tôi là không muốn ăn con khỉ mẹ gì. Ặc, mẹ con khỉ cũng chưa ăn nữa là. Tôi nhịn bữa sáng. Tôi ráng ráng và nhịn luôn bữa trưa. Tôi tha thân lên chiếu rách, lan man suy nghĩ. Tôi nghĩ nhiều hơn ăn + ngủ nhân 2 mũ 3 gấp rưỡi lần. Dưng mà, nếu ai vô tình chụp tôi lại hỏi, tôi đang nghĩ gì. Tôi cũng chẳng biết mình nghĩ gì nữa. Hàng tấn chuyện xảy ra trong cuộc đời gái tồ... Thực lòng là, tôi biết tôi nghĩ gì nhiều nhất. Tôi cũng không hiểu tại sao mình rãnh quá vậy, mỗi một chuyện nghĩ quài nghĩ qài nghĩ oài. Có lẽ rãnh cũng là một kiểu tài năng, chờ ngày tỏa sáng trên Vietnamese's got talent.
Rồi tôi đi mua quà giáng sinh cho H. Tôi mua một thứ đậm đà bản sắc rân tụt cho H. Nom nó dễ thương và cool cool. Nói chung tôi nghĩ H có điên mới không thích. Hị hị. Đùa thôi, cái gì tôi mua mà H chả thích lấy thích để. Hị hị. Tôi nói rồi, H phải kiềm giữ lắm mới không vũ phu với cái miệng của tôi.
Còn 1 tháng nữa, để kết thúc những kỳ thi (cho đời sanh viên). Nhưng cuộc đời là gì nếu không phải là xếp lớp những kì thi, chao động và ngả nghiêng. Kết thúc thi là kết thúc những gì trước đó đã học, có vẻ như vầy, mặc dù thực ra nó không béo chỗ này cũng bổ chỗ khác. Rồi cuộc đời sẽ tung bay như một con diều sến rện lượn lờ trên không trung và vô tình được ăn Tết!

Thứ Sáu, 4 tháng 12, 2009

....


It's too tired to be kind. Damn every effort I gave but got all blames. I know I can not get rid of the reality now, it's a blatantly reluctantly tolerant. He never had an intention of understanding what I felt.
Desperately hate the face and the eyes he gave me today.
I wept on the way home today. Am I idiot?





Thứ Hai, 23 tháng 11, 2009

^0^

Cảm ơn H vì tất cả những gì H đã làm cho N
N muốn mình nhớ từng thứ H làm, nhưng xui thay, N bị bệnh mau quên quá.
Nhưng H hãy thấy đó là 1 điều may, vì N sẽ không thể là con người nhỏ nhen và tính tóan(^^)
Có lần Tê nói với N, dù cho bạn bè có tốt đến mấy cũng không bằng người yêu mày được đâu.
Càng ngày N càng cảm nhận được câu đó quá đúng. N không thể có cảm giác an tâm, được bảo vệ và hạnh phúc nhất khi không có H.
H à, N không thường nói N cảm ơn H sau mỗi lần H giúp N, nhưng ko có nghĩa N vô ơn đâu nhe. N luôn cảm ơn H, thật lòng đó :)
N biết, rồi đây sẽ có những ngày vui vẻ lẫn đau buồn. Rồi có khi N sẽ không bên cạnh H nữa. Rồi thế gian sẽ không để chúng ta yên. N chỉ mong H biết rằng, ngay bây giờ, trong thời điểm này, N đang sống rất vui vẻ và hạnh phúc.
N cảm ơn H :X

Thứ Tư, 18 tháng 11, 2009

I find myself silly not being always smile. You garbage!


Đủ rồi nheeeeeeeee...
1. Lab C có muốn cho sinh viên học thì nói, hay chủ yếu muốn hành hạ cũng nói luôn. Cho người ta biết đường mà lường.
2. Ông cụ 86 tuổi hò hét, kích động 1h sáng nheeee. Tính toán chuyện chi tui hiểu hết đó, có điều mưu toan lộ liễu như trẻ con, chẳng trách tui khinh.
3. Thái độ của ta đối với người không thể chỉ vì rằng người yêu hoặc ghét ta. Thích câu nói ni trong Ruồi trâu lắm. Nếu thực sự vẫn còn yêu thương và sự tôn trọng, mong rằng sẽ giữ được điều đó lâu dài trong mình. Những lời nói cay độc hãy mau biến đi, đừng khơi dậy sự căm giận và vùi dập hết tất cả...

Thứ Sáu, 13 tháng 11, 2009

Viết và muốn gửi cho T

Bị ai đó tống vào một nơi tệ hại và bị đóng chặt trong đó. Không thể vùng ra bỏ chạy, không thể tự cứu chính mình.
Mấy hôm nay rồi, T coi film. Lúc đầu mình cho đó là chuyện tốt. Thấy T vui vì điều đó. Điều này tốt gấp mấy lần không có việc gì làm và nó chỉ quanh quẩn trong những ý nghĩ về các mối quan hệ. Thậm chí T còn khá phấn khích nữa. Mỗi khi đến đoạn hay ho hay hấp dẫn, T la lên và thích thú vô cùng. Chuyện coi film thực ra có thể trở thành chuyện tốt, nó đáng lẽ đã thành một cứu cánh không chỉ cho T, còn cho mình, khi mình biết T sẽ không còn nhiều thời gian bận tâm đến chuyện mình và T.
Bi kịch là ở chỗ, mình đã sai ngay khi mình nghĩ mình đúng. T đã coi film rất lâu, rất lâu và đến 1h gì đó T mới ngủ. Ngày đầu, đó là ngày mình cũng phải thức đến gần giờ đó để chuẩn bị thuyết trình. Lúc mình đi ngủ, T vẫn chưa coi xong. Và lúc mình ngủ, T coi xong, đánh răng và ngủ. Mình giật mình lúc đó. Hôm sau thực sự thê thảm vì mình làm bioassay đến quá trưa và chiều đó rửa đồ. Ngày dài bi thảm vì quá đau đầu. Tối đến học pháp, con người đã không biết trời trăng mây gió là gì nữa.
Ngày nhì, tức là tối hôm bi kịch đau đầu, mình quyết định ngủ sớm. T coi film. Mình đi ngủ và bất chấp mọi thứ để cứu vãn cái đầu. Mình liên tục giật mình. Nếu T chỉ coi film (T đã tắt đèn lớn, để mình ngủ, chắc vậy) mình sẽ vẫn ngủ được. Điều không ổn ở đây, T nói chuyện với Xíu. Vậy là, tất cả những âm thanh không to nhưng bất thường lao vô đầu và làm mình giật mình. 1h T coi xong và rửa chén, lúc đó mình không còn tỉnh táo để nghĩ gì, cứ nhắc mình " Ngủ đi, ngủ đi"
Sáng sớm sau, mình nói với T là " Coi film khuya quá đó mi". T không nói gì. Lúc đó là 6h30 sáng. Nói xong mình cố ngủ tiếp, mặc dù phải đi học. Bù đắp không thể cứu vãn những điều đã mất, như mình nghĩ lúc mình cố duy trì sự ngủ.
Ngày ba, mình ngủ sớm lần nữa. 11h40. Mình đoán rằng, T sẽ ngủ sớm vì T có vẻ ít cao hứng như những lần trước, T không la to điều gì đó mà khi đang coi T thấy thú vị. Mình chỉ có hy vọng đó, thay vì nghĩ rằng nếu ngủ và bị giật mình sẽ chết tiệt lắm đây. 2h hơn, mình giật mình. Hình như lúc đó, T đang kể cho Xíu nghe 1 đoạn film mà Xíu bỏ lỡ. Có những âm thanh trở nên rất kỳ quặc vào ban khuya. Như cái lần 3h sáng, ông cụ ở nhà này la ré, mắng mỏ con. Lần đó, âm thanh như cái ghế phang vào đầu mình. Mình còn nhớ, tối đó 3 đứa phải chạy sang nhà cô 6 ngủ nhờ 1 đêm. Hôm sau làm bài thi vẫn không thể tỉnh. Lần này, mình tự dưng bật khóc. Mình bị nhốt thật rồi, nhốt trong một tình cảnh mà tự mình biết, có ngàn cách để giải thoát nhưng dường như khó để không gây mích lòng. Mình nhắn tin cho H, H cũng dậy lúc đó. Nhưng H cứ nói ngủ đi, ngủ đi. Như rằng, mình cũng sẽ làm vậy nếu có ai nhắn tin vào cái giờ khuya khoắt hoàng đạo. Mình muốn gọi về cho mẹ, nói rằng con đang bị nhốt ở đây. Mẹ chưa từng cho con biết về cách đối xử này, con phải làm sao đây. Mình cứ tự hỏi làm sao đây, làm sao đây... Bị nhốt chặt và cảm giác bị bạo hành.
Mình không còn nghĩ gì nhiều được, suốt từ 2h đến bây giờ. Gần 4h sáng, mình chỉ mong đêm qua nhanh. Một ngày sắp tới sẽ không dễ dàng. Mình không có thời gian ngủ bù, ngày mai sẽ làm quá trưa và tối mai sẽ đi học đến 10h . Dường như 24h để làm mọi việc là không đủ, đặc biệt khi sắp stress thế này.
Mình mong rằng, hành động châm đèn và ngồi đây lúc 4h của mình sẽ làm T nghĩ đến điều gì đó, đại loại như sẽ coi film sớm hơn, hay coi film và không nói chuyện hay bất cứ cái gì đó. Có khi, mình cũng thức khuya, T cũng ngủ sớm, nhưng mình thề mình chỉ im lặng và lao nhanh vô giường thậm chí không đánh răng để khỏi ồn.
Mình chui lủi ở đây, vì biết rằng, mình không thể nói chuyện với T, T sẽ không nói gì và mình sẽ giống con gì đó cứ kêu, cứ kêu và không được đóai hoài. Mình biết chắc rằng, nếu việc này xảy với 1 người tên T khác, hoặc tên H khác cách đây mấy năm hoặc mấy tháng về trước, T sẽ nói như vầy "Dễ điên, nói chuyện với hắn thử đi". Mình biết không ai có thể kéo mình ra khỏi nơi bị đóng chặt cửa, ngoài người giữ chìa nơi đó.

Something called chair, I need you

Fuck you, fuck you very very much .... :))

Thứ Tư, 21 tháng 10, 2009